Triều Âm

CHỈ LÀ HẠT MƯA

Hạt mưa rơi
xoay tròn theo trọng lực
uốn éo mình
tiếng nức nở người con gái.

 
Chạm vào tay
run rẩy
vỡ tan rồi
loãng thể chảy trôi đi ...

 
 
Những chồi non
cựa mình vươn dậy
đón tinh khôi
chút sức sống từ trời...

 
 
Người con gái
tóc dài thêm mãi
mùa xuân ơi
man mác ánh mắt buồn.

 
Những mùa đi
trôi
về thương về nhớ
lòng đợi chờ
khắc khoải hóa rêu phong.

 
Hạt mưa rơi
lạnh lùng trong cay đắng
Mắt đượm buồn
tượng đá trông về đâu.

 
Cành cây nhỏ
nghiêng mình đơm sức sống
Tựa mình vào chân tượng
tìm chở che
giữa dấu mùa sang.

 
Hạt mưa xuân
rơi trên bước chân người lạ
ngập ngừng
bên lối cỏ xa xăm.

 
 
Hạt mưa rơi
Vỡ trên tượng đá
Chạm vào cành cây non
Nó rùng mình
Đơm thành loài hoa lạ
trắng long lanh
như giọt nước mắt người.

 
 
Bước chân người lạ
dừng chân trên đỉnh đồi
mắt xa xăm
lòng người ấy bồi hồi
nhớ về thời niên thiếu ?

 
Hạt mưa cũng chẳng hiểu
Nó lại rơi
rơi trên đôi mắt người
tặng tượng đá
nỗi tiếc nuối khôn nguôi
nay đã là loài hoa lạ ...

 
 
Triều Âm
02.28.2008

Được bạn: vdn 1.3.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CHỈ LÀ HẠT MƯA"